một Chủ Nhật thật ảm đạm, tôi vẫn mãi đợi và đợi,
cầm những bông hoa trên tay với những ảo tưởng của riêng mình,
tôi đợi chờ trong tuyệt vọng,
hoa đã tàn, giống như trái tim tôi, tất cả đã vỡ tan,
những bông hoa đã chết và thế giới như lặng thinh,
nỗi u sầu bao lấy tôi không còn gì có thể bù đắp,
tiếng chuông vang lê thê hay tiếng lòng tôi đang than thở,
vào một ngày Chủ Nhật buồn nhất.
rồi một ngày Chủ Nhật em đến nhìn tôi lần cuối,
tôi đang nằm đó trong quan tài nơi thánh đường,
tôi đã ra đi bỏ em ở lại,
không còn có thể nhìn thấy em, tình yêu mà tôi đã luôn khao khát nữa,
dưới mộ chôn tôi đã vĩnh viễn nằm đó,
chuông rền và gió hú vọng linh hồn tôi "không bao giờ! không bao giờ còn gặp lại! không bao giờ em yêu tôi",
nhưng tôi vẫn mãi yêu và cầu chúc cho em được hạnh phúc.
ngày chủ nhật cuối cùng.